Là kiểu người chỉ nên ngắm từ xa, tuyệt đối không thể tùy tiện chạm vào.
Phụ thân từng có ý định gả ta cho hắn, mẫu thân cũng từng do dự giữa Dung Kỳ và Thẩm Chi Dự.
Mà ta… đã chọn Thẩm Chi Dự.
Khi đó, ta nghĩ Thẩm Chi Dự ôn hòa lễ độ, chắc chắn sau này sẽ bao dung ta.
Nếu là Dung Kỳ… nếu ta lỡ phạm chút lỗi nhỏ, e rằng hắn cũng sẽ xử ta chẳng khác gì tội phạm.
Chỉ là… sao hắn lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Ta lắp bắp giải thích:
“Ta không có… không phải theo dõi hắn.”
Dung Kỳ dường như không tin.
“Vậy ngươi đến đây chẳng phải để lén nghe hắn nói chuyện sao?”
“Nghe thấy hắn không thích ngươi, ngươi liền buồn đến vậy?”
Ta buồn?
Không phải… sao hắn lại nghe thấy được?
Quả nhiên tai của người luyện võ không giống người thường.
Có lẽ vẻ nghi hoặc trong mắt ta quá rõ ràng, hắn chỉ tay về phía khóe mắt ta, ánh mắt càng thêm u tối.
“Ngươi khóc rồi.”
“Ta không khóc, ta tức thôi.”
“Thẩm Chi Dự không phải người tốt. Ngươi với hắn không hợp.”
Ta nghiến răng ken két.
“Nhưng lễ thành thân chỉ còn mấy ngày nữa thôi, hắn và Giang Như Uyển toan tính ta như thế, ta không thể để yên cho họ được!”
Dung Kỳ thản nhiên hỏi:
“Vậy ngươi định không để yên cho họ bằng cách nào?”
7
Ta trầm ngâm rất lâu.
Hình như… ngoài việc nói rõ với phụ thân để hủy hôn, ta chẳng thể làm gì khác.
Dù sao thì bọn họ mới chỉ dừng ở mức âm mưu, nếu muốn báo quan cũng cần có bằng chứng.
Nếu lúc này ta làm lớn chuyện, bọn họ cứ chối bay chối biến, ta cũng chẳng có cách nào.
Thẩm Chi Dự sẽ chẳng chịu quả báo gì cả — cho dù không dựa được vào phụ thân ta, hắn vẫn có thể nương nhờ kẻ khác.
Hắn vẫn sẽ đường hoàng làm Trạng nguyên lang của hắn.
Còn Giang Như Uyển, chưa biết chừng còn có thể thuận lý thành chương mà gả cho hắn.
Còn ta… nếu bị từ hôn, danh tiếng e rằng sẽ bị tổn hại nặng nề.
Cặp cẩu nam nữ đó, bọn họ chắc chắn sẽ trói buộc nhau cả đời — nhưng tuyệt đối không thể để họ sống yên ổn cả đời được!
Thế nhưng với cái đầu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc của ta, nhất thời thật sự không nghĩ ra được kế sách gì hay hơn.
Buông tha cho bọn họ, ta lại không cam lòng.
Trong lòng thậm chí còn dâng lên một cơn sợ hãi.
Nếu hôm nay ta không lén lút rời phủ, không tình cờ nghe được những lời kia…
Có lẽ ta thật sự sẽ rơi vào đúng cái bẫy mà bọn họ bày ra — bị người ta làm nhục,
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Bị ép phải chấp nhận để Giang Như Uyển danh chính ngôn thuận làm bình thê, nhìn hai kẻ khốn kiếp ấy mặn nồng âu yếm trước mặt mình.
Khiến mẫu thân ta vì ta mà lo lắng đến nát lòng.
Ta chắp tay, ngẩng đầu nhìn Dung Kỳ:
“Sư huynh, huynh có thể giúp ta không?”
Dung Kỳ chính là đệ nhất nhân triều đình hiện nay, tuổi trẻ mà đã nắm giữ quyền cao chức trọng.
Phụ thân cũng từng nói, hắn không phải kẻ tầm thường nơi ao cạn.
Với trí tuệ như hắn, chắc chắn có thể dễ dàng chế ngự Thẩm Chi Dự.
Tuy trước đây mỗi lần tiếp xúc với Dung Kỳ, hắn luôn giữ vẻ xa cách, lạnh nhạt ngàn dặm.
Nhưng hắn vô cùng tôn kính phụ thân, hẳn sẽ không làm ngơ để nữ nhi của người — là ta — bị tính kế thê thảm thế này, đúng không?
Dung Kỳ né ánh mắt ta, yết hầu khẽ động.
“Ta có thể giúp muội, chỉ cần muội không hối hận.”
Ta ngơ ngác.
“Không hối hận chuyện gì cơ?”
Ta nghiêm túc nói:
“Chỉ cần khiến cặp cẩu nam nữ đó phải tự mình nuốt lấy quả báo, ta không bao giờ hối hận!”
Dung Kỳ khẽ thở dài.
“Ừ, ta sẽ giúp muội.”
“Giận lâu như vậy rồi, chắc đói rồi đúng không? Lại đây ăn chút gì đi.”
8
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó vừa nhấc chân lên, ta mới phát hiện một chuyện… không ổn chút nào!
Đống thoại bản của ta vẫn còn nằm rải rác trên mặt đất.
Tên truyện in trên bìa hiện rõ mồn một trong tầm mắt, không che giấu được gì.
Ta lập tức bước lên một bước, dùng váy che lại, chỉ là… bỗng chốc lại đứng gần Dung Kỳ thêm một đoạn.
Lồng ngực hắn chỉ cách ta một bước chân, hương trà lạnh thoảng qua chóp mũi, khiến mặt ta bất giác nóng lên.
“Sư huynh, huynh đi trước đi, ta đến ngay.”
Dung Kỳ hơi nhướng mày.
“Ừ.”
Thấy hắn xoay người rời đi, ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng cúi người xuống, định lén nhặt lại mấy cuốn thoại bản.
Nào ngờ, cả đống sách bỗng bị một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng thu lấy sạch sẽ.
Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo như gió đầu đông:
“《Bảy mươi hai kế cưa đổ đóa hoa cao lãnh – Dung đại nhân?》”
“《Bá đạo Đại Lý Tự khanh yêu ta say đắm》?”
“《Những chuyện không thể nói giữa ta và Đại Lý Tự khanh》?”
“《Đại nhân Đại Lý Tự khanh ở trên, ta ở dưới》?”
Ta hoàn toàn chết lặng.
“Muội… thích tư thế này?”
Dung Kỳ nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt nghiêm túc đến mức như thật sự đang nghiêm túc thảo luận vấn đề này.
Mặt ta nóng bừng, nóng hơn cả miếng thịt đang sôi trong nồi lẩu đồng.