“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Tôi và cô chỉ là chơi đùa, Thư Hà mãi mãi là người tôi yêu nhất.”
“Lần sau còn để tôi nghe thấy cô sỉ nhục cô ấy, tôi sẽ cắt lưỡi cô.”
Tô Nhã sợ đến mức chân nhũn ra, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm ôm chặt eo anh ta, giọng nức nở:
“Trong bụng em đang mang đứa con duy nhất của anh. Anh hung dữ với em như vậy làm gì?”
“Hơn nữa, anh nỡ cắt lưỡi em sao?”
Nói xong, cô ta bắt đầu cởi thắt lưng của Trì Tranh.
Sắc mặt anh ta dần dịu lại, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô ta.
“Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ nuôi cô cả đời.”
Tô Nhã lả lơi, đôi mắt như tơ, quỳ xuống trước mặt Trì Tranh, giọng đầy nũng nịu:
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt…”
Ngay lúc Trì Tranh chuẩn bị chìm vào cơn khoái lạc, điện thoại bên cạnh lại liên tục đổ chuông.
Anh ta vừa định cầm lấy, nhưng bị Tô Nhã giật trước.
“Không được! Chắc chắn là con đàn bà đó gọi anh về! Em không đưa!”
Trì Tranh cau mày, thấp giọng quát:
“Ngoan, mau đưa tôi!”
Tô Nhã bĩu môi, liếc nhìn màn hình thấy là anh em của Trì Tranh gọi tới, lúc này mới chịu đưa điện thoại.
Vừa bấm nghe, giọng điệu hốt hoảng của người bên kia đã vang lên:
“Trì Tranh, mày có muốn chết không?! Mày vừa đăng cái video kia lên tài khoản công ty đấy! Tao nghĩ chắc mày say quá rồi, mau vào xóa ngay đi!”
Trì Tranh sững người.
“Video gì?”
Đầu dây bên kia cũng chết lặng.
“Weibo đấy! Mau vào xem đi, bây giờ đã lên top 1 hot search rồi! Nếu mày không xử lý ngay thì không kịp nữa đâu! May ra chị dâu không hay lướt điện thoại, có khi giờ này vẫn chưa thấy. Nếu không thì mày chết chắc rồi!”
Không kịp suy nghĩ nhiều, Trì Tranh lập tức mở Weibo.
Chỉ liếc qua một cái, tim anh ta hoàn toàn chìm xuống.
Mười phút trước, tài khoản chính thức của công ty đã đăng loạt video dưới một bài viết hot search có tên #Tổng tài bá đạo tỏ tình bằng drone#.
Có cả video anh ta và Tô Nhã quấn quýt trên giường.
Cũng có cả đoạn tin nhắn mà Tô Nhã gửi cho tôi, thậm chí cả bản ghi âm khiêu khích mà cô ta từng gửi đến.
“Tổng tài si tình lén lút nuôi bồ nhí bên ngoài, còn để tiểu tam ngang nhiên khiêu khích chính thất.”
Một chủ đề bùng nổ như vậy ngay lập tức thổi bùng hot search.
Dưới bài đăng ca ngợi màn tỏ tình bằng drone, netizen tức giận chửi rủa:
“Tưởng là một màn cầu hôn lãng mạn, hóa ra là thằng đàn ông cặn bã lừa dối vợ, làm tiểu tam có bầu. Ghê tởm thật sự!”
“Chưa thấy con giáp thứ 13 nào mặt dày như vậy, mẹ nó, muốn tát cho vài phát!”
“Thương vợ chính thất ghê. Thằng này còn định bắt vợ mình nuôi con của bồ nhí? Ớn thật sự! Trên đời này còn đàn ông tốt không vậy?”
…
Thậm chí, netizen còn tràn vào trang cá nhân của Trì Tranh chửi bới.
Nhưng lúc này, anh ta chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những thứ đó.
Điều duy nhất anh ta muốn biết là—tôi đã thấy những video này chưa?
8
Tô Nhã chưa bao giờ thấy Trì Tranh có bộ dạng như thế này.
Cô ta hoảng sợ đến mức chết lặng.
Run rẩy lấy điện thoại ra, mở Weibo lên xem.
Chỉ liếc một cái, cả khuôn mặt cô ta lập tức tái mét như tờ giấy trắng.
Đôi chân mềm nhũn, cô ta khuỵu xuống sàn, tay run rẩy chống xuống đất, hoảng loạn lùi về phía sau.
Ánh mắt Trì Tranh tối sầm lại, từng bước tiến về phía Tô Nhã, giọng nói tràn ngập phẫn nộ:
“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng có gây chuyện trước mặt vợ tao!”
“Không… không phải tôi… không phải…”
Toàn thân Tô Nhã run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng.
Cô ta run rẩy quỳ xuống, níu lấy vạt áo Trì Tranh, giọng nghẹn ngào cố gắng giải thích:
“Không phải em! Em không có làm… thật sự không phải em!”
Trì Tranh không nghe lời giải thích, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái thật mạnh.
Nhưng vẫn chưa hả giận, anh ta túm lấy tóc cô ta, tay còn lại liên tục giáng xuống.
Gương mặt Tô Nhã sưng vù, đau rát.
Cô ta không dám đỡ, chỉ có thể bò đến, bấu lấy ống quần của Trì Tranh.
“Anh Tranh! Em sai rồi! Nhưng thực sự không phải em đăng video đó!”
Trì Tranh đá mạnh một cú, hất văng cô ta ra.
“Nếu không phải vì tao vội về tìm Thư Hà, thì giờ tao đã giết chết mày rồi!”
Tô Nhã lồm cồm bò dậy, lao ra cửa kéo Trì Tranh lại, nhưng bị anh ta hất mạnh ra.
Cô ta trượt chân, ngã nhào xuống cầu thang.
“Aaa! Bụng của tôi!”
Máu đỏ tươi chảy tràn xuống dọc theo đùi, loang lổ khắp sàn nhà.
Gương mặt Tô Nhã trắng bệch, đau đớn chìa tay về phía Trì Tranh, cầu xin trong tuyệt vọng:
“Anh Tranh… con của chúng ta… cứu con của chúng ta với…”
Trì Tranh chỉ lạnh lùng bước qua, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Nếu không phải vì tao muốn để vợ có một đứa con bên cạnh cho vui, mày nghĩ mày có tư cách sinh con cho tao sao?”
Dứt lời, không thèm nhìn sắc mặt tái nhợt, méo mó vì đau đớn của Tô Nhã, Trì Tranh lao nhanh ra ngoài, lên xe phóng đi.
Anh ta vừa chạy xe với tốc độ cao, vừa liên tục vượt đèn đỏ.
Một tay siết chặt vô lăng, một tay điên cuồng gọi điện cho tôi.
“Vợ ơi, em nhất định phải nghe máy! Nhất định phải nghe anh giải thích!”
“Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi! Chỉ cần em bình an, em muốn anh làm gì cũng được!”
Nhưng ở đầu dây bên kia, chỉ có giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại.
Trì Tranh gần như phát điên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn gần như nghiền nát anh ta.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng chờ đợi anh ta, chỉ là một căn nhà tối om.
Anh ta run rẩy bật đèn lên.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng tràn ngập căn phòng, Trì Tranh nhìn thấy…
Chú Vương đang ngồi trên sofa, cùng với một ngôi nhà hoang tàn đổ nát.
Ngôi nhà từng chứa đựng tình yêu của chúng tôi, giờ đây chẳng khác nào một đống hoang tàn.
Ngay cả bức ảnh cưới mà tôi từng nâng niu, lúc này cũng bị tôi đập vỡ thành từng mảnh, ném vào góc phòng.
Như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, Trì Tranh lao đến, nắm chặt vạt áo chú Vương, giọng nghẹn ngào cầu xin:
“Chú Vương! Thư Hà đâu? Làm ơn nói cho tôi biết cô ấy đi đâu rồi? Tôi xin chú!”
Nhưng chú Vương chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Sau đó, với giọng nói trầm thấp, chú cất lên những lời tàn nhẫn nhất.
“Thiếu gia, hôm nay tất cả những gì cậu và cô ta làm bên ngoài… tiểu thư đều đã tận mắt chứng kiến.”
“Cô ấy đã nhìn thấy hai người tay trong tay bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy cậu ôm ả đàn bà đó vào biệt thự.”
Mỗi lời chú Vương nói ra như từng nhát dao đâm vào tim Trì Tranh.
Cuối cùng, chú Vương đứng dậy, xoay người bước đi.
“Tiểu thư đi rồi. Tôi cũng già rồi, giờ cũng nên rời đi thôi. Thiếu gia, từ nay về sau, không bao giờ gặp lại nữa.”
9
Những giọt nước mắt cay đắng, không thể kiềm chế, trào ra từ khóe mắt Trì Tranh.
Anh ta điên cuồng lục tung những thứ tôi đã đập nát, mặc kệ những mảnh kính vỡ đâm vào tay, máu chảy ròng ròng.
Chỉ để tìm xem… liệu tôi có để lại thứ gì cho anh ta không.
Nhưng cuối cùng, trước mắt anh ta chỉ là một màu đen kịt.
Hai đầu gối mềm nhũn, Trì Tranh đổ sụp xuống, nôn ra một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra, anh ta đã nằm trong bệnh viện.
Là trợ lý của tôi phát hiện ra anh ta.
Cô ấy đứng bên giường, đôi mắt đỏ hoe, trong ánh mắt tràn đầy căm ghét.
“Tôi đến tìm chị Thư Hà, nhưng lại thấy anh nằm trên sàn, máu me đầy người.”
“Nếu không sợ xảy ra án mạng, tôi căn bản không thèm cứu anh!”
“Anh làm tôi buồn nôn! Anh không hề biết chị Thư Hà yêu anh đến nhường nào. Một kẻ cặn bã như anh, không xứng đáng với tình yêu của chị ấy!”
Nước mắt trợ lý trào ra, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.
Trì Tranh run rẩy bò xuống giường, quỳ phịch xuống nền đất.
“Cô biết Thư Hà ở đâu đúng không? Xin cô… làm ơn nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!”
“Không có cô ấy… tôi thực sự không sống nổi… Tôi không thể mất cô ấy…”
Trợ lý lùi lại một bước, như một đao phủ vô tình, lạnh lùng tuyên án tử hình cho Trì Tranh.
“Vài ngày trước, chị Thư Hà muốn cho anh một bất ngờ nên đã về nước sớm. Nhưng thay vì về nhà, chị ấy đã lần theo định vị của anh… đến một quán KTV.”
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên trong đầu Trì Tranh.
Vậy ra, ngay từ lúc đó, Thư Hà đã biết tất cả.
Vậy ra, suốt những ngày qua, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn anh ta diễn trò.
Cô ấy đã bình thản nhìn anh ta nói dối hết lần này đến lần khác.
Từng chút một, từ thất vọng đến tuyệt vọng, cuối cùng là dứt khoát rời đi.
Nghĩ đến đây, Trì Tranh cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén đang xé toạc trái tim mình, máu me đầm đìa.
Anh ta không kìm nén được nữa, gào lên đau đớn, từng cú đấm nện mạnh xuống sàn.
Mặc kệ vết thương rách toạc, mặc kệ máu chảy, mặc kệ cơn đau xuyên thấu tận xương.
Căn phòng bệnh trống trải, gió lạnh rít gào.
Trong cơn tuyệt vọng, Trì Tranh nhớ lại đêm tân hôn, tôi đã từng thì thầm bên tai anh ta, kể về tình yêu của cha mẹ mình.
“Trì Tranh, em từng oán hận bố vì đã bỏ rơi em để đi tìm mẹ.”
“Nhưng em thực sự ngưỡng mộ tình yêu của họ.”
“Không phải 18 ngày, không phải 18 tháng, mà là trọn vẹn 18 năm.”
“Bố em có tài sản hàng tỷ, muốn có bao nhiêu người phụ nữ mà chẳng được? Nhưng ông ấy chỉ có mẹ em và em.”
“Ông ấy sống sót qua từng ngày, từng đêm, bằng chính nỗi nhớ mẹ em.”
“Trì Tranh, điều em muốn… là một tình yêu như vậy.”
“Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, hãy chọn một buổi chiều đẹp trời, cùng em ăn một bữa cơm thật bình yên.”
“Em sẽ rời đi một cách đường hoàng, thậm chí sẽ chúc phúc cho anh.”
“Nhưng nếu anh phản bội em, lừa dối em…”
“Vậy thì cả đời này, anh sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa.”
“Dù anh có chạy đến chân trời góc bể, em cũng sẽ khiến anh phải ân hận, đau khổ cả đời.”
Hồi đó, Trì Tranh đã quỳ xuống, hướng lên trời mà thề thốt.
“Đời này, tôi—Trì Tranh—chỉ yêu mình Thẩm Thư Hà.”
“Tôi tuyệt đối không phản bội, không lừa dối cô ấy.”
“Nếu tôi làm bất cứ điều gì có lỗi với Thẩm Thư Hà, tôi sẽ không có kết cục tốt.”
“Thậm chí kiếp sau cũng không đủ tư cách để gặp lại cô ấy.”
Hồi đó, Trì Tranh thực sự tin rằng… cả đời này, anh ta sẽ giữ vững lời thề đó.
Bởi vì anh ta yêu tôi, hơn cả tính mạng của chính mình.
Nếu có một ngày giữa tôi và anh ta chỉ có thể giữ lại một người, anh ta chắc chắn sẽ chọn để tôi sống.
Vậy mà tại sao… anh ta vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ?
Tại sao… lại làm tổn thương tôi đến mức này?
Trì Tranh đứng trên tầng thượng của bệnh viện, gió gào thét như những cái tát liên tiếp giáng lên mặt anh ta.
Anh ta muốn tự sát.
Không có tôi bên cạnh, từng phút, từng giây sống sót đối với anh ta đều là cực hình.
Trì Tranh nhấc chân, định nhảy xuống.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó, một suy nghĩ bất chợt lóe lên—
Tôi chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn.
Vậy có phải… tôi vẫn đang đợi anh ta tìm tôi không?
Như thể tìm được lý do để tiếp tục sống, ánh mắt Trì Tranh bừng lên tia hy vọng điên cuồng.
Anh ta lẩm bẩm trong hơi thở gấp gáp:
“Đúng… đúng rồi… chỉ cần tôi tìm thấy Thư Hà, chỉ cần tôi chân thành xin lỗi, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi.”
“Thư Hà, người vợ mà anh yêu nhất, anh đến tìm em đây.”
10
Trì Tranh đăng một video xin lỗi lên Weibo.
Trong video, anh ta khóc không thành tiếng, từng lời từng chữ đều chất chứa nỗi hối hận sâu sắc.
Anh ta còn cầu xin cư dân mạng, nếu ai đó nhìn thấy tôi, hãy báo tin cho anh ta.
Anh ta sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để cảm ơn.
Sau khi xuất viện, Tô Nhã lập tức tìm đến Trì Tranh.
Nhìn thấy anh ta tiều tụy, chẳng khác gì một cái xác không hồn, cô ta khóc lóc đầy đáng thương.
“Anh Tranh! Cô ta đi rồi thì thôi đi! Em sẽ ở bên anh! Anh chẳng phải từng nói em trông giống cô ta sao?”
“Em có thể giả làm Thẩm Thư Hà, ở bên anh cả đời!”
“Cô ta không chịu sinh con cho anh, nhưng em chịu! Anh muốn bao nhiêu đứa, em cũng sinh cho anh!”
“Anh Tranh, em thực sự yêu anh… Em yêu anh nhiều lắm… Làm ơn, hãy chấp nhận em được không?”
Trước đây, sự tương đồng giữa Tô Nhã và tôi khiến Trì Tranh động lòng.
Nhưng bây giờ, điểm tương đồng đó chỉ khiến anh ta thêm đau đớn và phẫn nộ.
Chỉ khiến anh ta nhớ đến…