5

Nhìn gương mặt đầy ác độc của cô ta, rồi sờ lên bên má sưng đỏ của mình, tôi không nhịn được nữa, tát thẳng vào mặt cô ta một cái.

Chưa hả giận, tôi lại tát thêm cái thứ hai.

“Trần Diệu, về nói với Lưu Hạo, từ hôm nay trở đi, tôi và các người không còn quan hệ gì nữa. Đừng bao giờ đến tìm tôi, cũng đừng có bén mảng về quê tôi.

“Tôi và các người, đoạn tuyệt từ đây!”

Cô ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Đồ già khốn kiếp, cả đời này mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi, bà dựa vào đâu mà dám đánh tôi? Bà dựa vào cái gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nghiến răng nói:

“Dựa vào việc mẹ cô không dạy nổi cô phải tôn trọng người già, không dạy nổi cô đạo làm người cơ bản nhất. Hôm nay tôi sẽ thay bà ấy dạy lại cô ngay trước mặt bà ấy.”

Trần Diệu và mẹ cô ta tức giận xông về phía tôi.

Nhưng cảnh sát có mặt ở đó, họ căn bản không thể đến gần tôi được.

Cảnh sát nghiêm khắc quát Trần Diệu:

“Mau giao lại thẻ ngân hàng của bác gái. Cô làm vậy là cướp giật, là vi phạm pháp luật.

“Nếu bác ấy kiện cô, thì cứ chờ mà vào tù đi.”

Trần Diệu dù không cam lòng chút nào, nhưng cũng không dám trái lời cảnh sát.

Tôi không muốn dây dưa với họ thêm phút nào nữa. Tôi phải lập tức về quê, ca mổ của chồng tôi mới là chuyện quan trọng nhất.

Sau mấy tiếng đi tàu cao tốc, tôi đến bệnh viện đúng lúc chồng tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Con gái tôi nói: “Ba vẫn ổn mẹ ạ, bác sĩ bảo chỉ cần thay khớp nhân tạo là được, sau này đừng làm việc nặng là được.”

Không sao là tốt rồi.

Nó thấy tôi có vẻ không vui, lại hỏi:

“Sao mẹ về sớm thế, anh con với chị dâu không nói gì chứ? Cháu con sắp xếp ổn chưa?”

Tôi nói dối với con là mọi chuyện đều ổn cả.

Tôi càng nghĩ càng tức, vừa định bước đi thì điện thoại của Trần Diệu gọi đến.

Trong điện thoại là tiếng khóc nức nở của Dương Tông:

“Bà ơi, con muốn chơi bóng rổ, con muốn học vẽ, nhưng mẹ không cho con đi. Mẹ bảo mẹ không có tiền, mẹ còn đánh con.

“Mẹ nói con là cháu của bà thì bà phải trả tiền. Bà ơi, cho con tiền đi, mẹ nói chỉ cần năm chục ngàn thôi.”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Cháu tìm người sinh ra mình mà xin. Bà chỉ là bà nội, không phải mẹ cháu.”

Tôi nghe rất rõ tiếng Trần Diệu bên kia gào lên chửi rủa:

“Cái bà già thối tha này đúng là độc ác, nuôi cháu bốn năm trời, đến lúc nó khóc thế này cũng không mềm lòng. Ôm tiền để làm gì? Mua quan tài à?”

Lưu Hạo giành lấy điện thoại:

“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm chăm sóc ba, chuyện bên này mẹ đừng lo. Còn tiền mổ cho ba, con… con lương chưa có, con…”

Anh ta còn chưa nói xong thì Trần Diệu lại cướp lấy điện thoại:

“Cho cái đồ già đó chết đi! Đừng hòng tụi này bỏ ra một xu! Đã không giúp được gì còn kéo chân sau, sống chỉ tổ tốn oxy.”

Con gái tôi ngồi cạnh sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại, nó nghe được hết toàn bộ cuộc trò chuyện, không nén được mà hỏi tôi:

“Mẹ, họ đối xử với mẹ như vậy thật sao?”

Tiếng của nó bị Trần Diệu nghe thấy, cô ta hét lên:

“Lưu Kiều, đừng có nhiều chuyện! Mày là cái thứ đàn bà đã gả đi rồi thì đừng xen vào chuyện nhà mẹ đẻ!”

Tôi lập tức cúp máy, rồi chặn số Trần Diệu. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ nhận cuộc gọi nào từ cô ta nữa.

Tôi còn chưa kịp ngăn thì Trần Diệu lại lập tức gọi sang máy của con gái tôi.

Chưa kịp phản ứng thì nó đã bấm nghe.

Trần Diệu gào lên đầu dây bên kia:

“Lưu Kiều, chuyện giữa tao với mẹ mày thì mày đừng xen vào. Tao không nhằm vào mày, mày cũng đừng tự tìm phiền phức.”

Con gái tôi tức đến run cả người:

“Chị dâu, chị cũng là con gái mà. Nếu mẹ chị bị con dâu đối xử như thế, chị còn có thể ngồi im được không?”

“Mày cút đi, Lưu Kiều! Mày đừng có giả vờ tử tế. Hôm nay mày đã muốn nói chuyện thì tao nói cho rõ luôn.”

6

Con gái tôi cũng nổi giận thật sự.

“Nói đi, chị nói thử xem tôi chiếm được lợi gì. Tôi muốn biết tôi có cái gì là ‘được lợi’ từ chị?”

“Xì! Lưu Kiều, lúc mày cưới, mẹ mày có cho mày 188.000 tệ làm của hồi môn đúng không? Có hay không?”

“Đúng, thì sao? Nhà chồng tôi cũng cho 188.000 tệ sính lễ. Cả hai bên tôi đều giữ, thì sao?”

Giọng Trần Diệu càng cao hơn:

“Mày là con gái, sao lại dám cầm tiền của cha mẹ để đi lấy chồng? Từ xưa đến nay có đứa con gái nào hút máu cha mẹ như vậy không?

“Số tiền đó vốn là của Lưu Hạo, là của tao, giờ lại nằm trong tay mày, không phải mày được lợi thì là gì?”

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao bao năm nay cô ta luôn không ưa con gái tôi, luôn nói tôi thiên vị, luôn trách tôi đối xử bất công với Lưu Hạo.